Từ ngày còn bé, em hằng mong ước, được làm bác sĩ cứu giúp nhân loại.
Và áo trắng, em yêu quý vô ngần, có những đêm mơ, mình mặc áo trắng.
Thời gian trôi nhanh, em vào trường y, được mặc áo trắng như đúng tâm
nguyện.
Rạng ngời em nhớ mồ hôi cha mẹ, vất vả chăm lo khuya sớm chở che.
Và giờ đây, khi nghe tổ quốc đau thương, đại dịch đang gieo vào những tai ương.
Vì miền nam, em lên đường chống dịch, vững vàng niềm tin.
Khi gian khó, đất nước cần lắm chung tay, nguyện dâng hiến tuổi xuân
ngày mai. Lời tổ quốc vọng đến bên tai, áo trắng sẵn sàng.
Nhiều khi mệt quá, vai gầy ướt đẫm, tưởng chừng gục ngã trong phút quay
cuồng.Rồi áo trắng như tiếp sức hy vọng, đã giúp cho em vượt qua gian khó.
Sài Gòn hôm nay thu vàng hét hắt, còn lại đâu đó tiếng khóc đêm trường. Thật mong manh những số kiếp con người, đã đến hiên ngang, đi rất vội vàng.
Việt Nam ơi yêu thương và nắm tay nhau, cùng chia sớt cho vơi ngàn nỗi đau, nguyện cầu cho Đất Nước mình yên bình, một ngày không xa. Là chiến sĩ xông pha trận tuyến hôm nay, dẫu có những hiểm nguy kề vai. Khi tổ quốc gọi đến tên ta, áo trắng lên đường.