[Trúc Đào]
Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Chiều thu gió lạnh êm đềm
Vàng sân lá đổ cho mềm chân em.
[ĐK:]
Tại vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn
Nhìn vầng trăng sáng lung linh
Nhìn em mười sáu như cành hoa lê.
Rồi mùa thu ấy qua đi
Chợt em mười tám chợt nghe lạnh lùng
Thuyền đành xa bến sang sông
Hàng cây trút lá tình đi lấy chồng.
Chiều nay nhớ ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Người đi biết về phương nào
Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ.
[Bướm Trắng]
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Một con bướm trắng thường sang bên này.
[ĐK:]
Bướm ơi, bướm hãy vào đây
Cho ta hỏi nhỏ câu này chút thôi
Tại sao không thấy nàng cười
Khi hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Hôm nay mưa đổ sụt sùi
Tơ không hong nữa bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng tôi gục xuống bàn rưng rưng.