Từ ngày anh đi nỗi buồn hoen mi
Cứ hoài lấp cho đầy tâm trí
Từ ngày anh đi những lúc một mình
Chưa bao giờ được thấy tim em yên bình.
Bài nhạc khi xưa ta thường hay nghe
Chỉ làm nhớ anh nhiều hơn nữa
Kỷ niệm đôi ta hãy để em mang
Trở về lại từ chính nơi mình bắt đầu.
ĐK:
Một mình em đi lang thang giữa ngọn đồi xanh mênh mang
Gió êm đềm ôm lấy em nhưng ấm áp nhẹ nhàng
Hạt mưa rơi long lanh như những tiếng đàn của thiên thần
Ân cần xoa dịu từng vết thương trong lòng.
Chạm bàn tay để với lấy cánh hoa tường vi mỏng manh
Những nỗi buồn vơi có nhanh như chiếc lá lìa cành
Chạm bàn tay vào chiếc bóng dưới mặt hồ nước trong xanh
Chợt nhận ra mình đã lâu không cười.