Em xa anh mang tình về phố biển
Hồn anh giờ như có khói sương giăng
Buồn phố vắng nhìn trăng treo Thành Nội
Anh theo tình cũng giống thuyền theo trăng
Bên vườn cũ anh ngồi ôm trăng lạnh
Đêm Nội Thành em chở mộng xa rồi
Ngày luôn mới cho hài say đất lạ
Có khi nào, một phút, em nhớ anh?
Biển Quy Nhơn có làm em chóng quên?
Quên bạn bè, quên đường phượng mưa bay
Tội hơn nữa quên cả anh, phải không?
Quên cuộc tình mắt biếc tuổi đôi mươi
Em ra đi bỏ anh không hẹn trước
Tay thánh thần cũng mỏi giấc trăm năm
Mộng xa khuất như cánh buồm trên sóng
Có trở về hay sãi cánh mù tăm?
Không có em anh còn ai mơ mộng?
Những con đường mùa nhãn thơm cho ai?
Trời Quy Nhơn chắc vui hơn Huế mình?
Khiến áo dài guốc mộc bỏ anh đi
Em Quy Nhơn anh một mình nơi nầy
Xót xa tình theo với áng mây trôi
Tôn nữ ơi, có bao giờ em hiểu
Thiếu trăng vàng sỏi đá cũng bơ vơ