Cuối Đông, trở về gác cũ
Kẻo kẹt võng đưa thao thức khúc ru mòn
Nghe tiếng mọt nghiến vào vách gỗ
Giần giận mình ngày ấy quá trẻ con
Em học nhạc, chỉ là cái cớ!
Đôi mắt long lanh theo tiếng hát bổng trầm
Tôi vô tâm bên cung đàn non nớt
Tôi dại khờ nên đâu kịp nhận ra.
Em học nhạc… Chỉ là cái cớ!
Sao tôi ngu ngơ không chịu nhận ra?
Đông đi qua, nụ tầm xuân chớm nở
Em về nhà người
Em về nhà người… chưa kịp nói lời xa
Cây đàn cũ treo hờ trên vách bụi
Tơ nhện giăng mấy sợi ưu phiền
Tôi muốn bấm một nốt trầm sám hối
Sợ lòng mình chùng xuống vô biên
Tôi muốn bấm một nốt trầm sám hối
Sợ lòng mình chùng đến vô biên.