Màn đêm muôn ánh sao, bao mộng mơ, khung trời ngát hương quỳnh
Nhẹ ngân phím tơ vàng, lòng thao thức theo cánh hoa tàn phai
Ngơ ngác, mênh mang bóng đêm, trong giây phút thân xác chia lìa
Thờ thẫn đồi trăng trở giấc, linh hồn chơi vơi
Dịu êm bay cánh bướm thoát ly đời, đắm say mộng thiên thai
Huyền hư khung trời mơ giữa mây ngàn, loang loáng vầng trăng vàng
Ngây ngất du dương khúc ca, bao mơ ước tung cánh chim trời
Lờ lững phù vân ảo giác, xa trần gian…
Sao lấp lánh dòng suối đào nguyên, trăng sáng lung linh đêm lặng yên
Thoáng chiêm bao bồng bềnh mây gió hoan ca nghê thường
Phiêu lãng khung trời đầy hương hoa, rừng xanh lá lâng lâng hồn mơ
Người dừng chân dòng suối thiên thai, thầm nhớ dương trần
Quỳnh hương ngây ngất bay, cung nhạc say, mơ màng giấc tương phùng
Mộng mơ chốn non bồng, trần gian nhớ bao tháng năm sầu vương
Lưu luyến quê hương dấu yêu, tim xao xuyến thương nhớ vô vàn
Lìa cõi bồng lai ảo giác khung trời hư vô
Mộng tan theo khói trắng, giấc kê vàng, xót xa lệ hoen mi
Đào nguyên xa tầm tay, giữa khu rừng theo lối mòn đi về
Mây gió lênh đênh nước trôi, sông xanh biếc in bóng quê nhà
Rời cõi hồng hoang tỉnh giấc, đây làng xưa...