Có những sợi tình suốt đời không gặp
Bỗng thình lình rớt xuống thật dễ thương
Cho nước sông Tương sóng cuồn cuộn chảy
Trần gian buồn dâng khúc nhạc thần tiên
Em, ngọn gió hồng hoang mềm hơi thở
Trời âm u thức giấc tự bao giờ ?
Cho nắng vàng tơ chan hòa lối ngõ
Trói chặt hồn tôi một cõi không ngờ
Em huyền hoặc tình kim cương ngọc quế
Gói trong thơ muôn vạn ánh sao đêm
Tiếng sáo êm đềm ru lòng vũ trụ
Tôi say thơ choáng váng giữa sa mù
Điệu blues buồn đâu đây lại đến
Ray rứt nỗi niềm đốt cháy thinh không
Cung trầm bổng nổi trôi vờn mây phủ
Bước chân hoang tôi lạc lối địa đàng
Không, em thiên thần đi giữa trần gian
Con sóng dậy hãy thôi là bão nổi
Xin đừng khóc người ơi tôi sám hối
Tay run run ôm giấc mộng ngàn vàng