Có lời nào ta lỡ quên không em
Khung trời thơ hoa nắng rụng bên thềm
Có lời nào ta lỡ quên không em
Ánh đèn khuya còn hoài thao thức.
Có lời nào nỗi nhớ ta cho nhau
Nghe ngoài khơi sóng xô bạc đầu
Có lời nào nay ngỡ như xa xôi
Ta tìm trong giấc mơ bên kia trời.
Bàn tay nào níu tháng ngày đi qua
Vụng về lời nói bao lần xót xa
Mùa nào còn nữa ta ngồi với nhau
Bao đêm úa nhàu.
Bàn tay nào níu tháng ngày chờ mong
Người về lặng lẽ kiếp tình long đong
Chiều nào ngồi trông ai về ngang sông
Nhớ mong cũng vừa.
Có lẽ vì bờ vai em mong manh hạt nắng
Có lẽ vì hàng mi em khép hở đợi tình tôi
Có lẽ vì đường em qua đánh rơi tình mộng
Hay chỉ vì tôi thao thức một đời yêu em.
Gió cuốn đi thật xa và em cuốn ta về đâu
Đường trần mênh mông ta giờ có nhau
Hát khúc ca nồng say chợt ấm tay trong vòng tay
Vó ngựa nào đâu đây khua thôn vắng hòa tình ta say.
Đôi khi ta tìm em trong một chiều đông tắt nắng
Đôi khi ta tìm em trong một chiều mưa rất quen
Đôi khi ta tìm em giữa đồi cỏ mây xa hút
Trong xa xôi chợt nghe một chút yêu một chút hờn.
Ngồi nghe ngoài hiên tiếng ai thở dài
Từng ngày lặng câm rối trên tóc người
Ru đời bình yên.
Chợt đêm trở gió mùa thu đã về
Tìm nụ cười xưa thương mái tóc thề
Người về ngồi hát ru tình đê mê.
Có lời nào nghiêng mãi theo mưa rơi
Ta lạc nhau theo những môi cười
Có lời nào vụn vỡ trong thinh không
Cho bình yên chìm vào con sóng.
Có lời nào khao khát đêm trăng vơi
Dương cầm ơi thao thức bao đêm rồi
Ta ngủ vùi say giấc mơ bên em
Nhưng chiều xưa thoáng trên môi mềm.
Biển đêm mênh mông lắm biển không em xa lắm
Con sóng vẫn tìm bờ con sóng vẫn về bờ
Em lạc bước nơi đâu.
Sóng rồi đến sóng rồi đi
Có mang theo một chút gì
Trên bãi dài đã bạc mầu tháng năm.
Sóng rồi đến em rồi đi
Sóng rồi đến em rồi đi
Biển vẫn hát lời chân tình ru ai.
Ta dắt nhau đi về một khung trời
Nghe gió thênh thang hoà vào kiếp người
Ta dắt nhau đi về một khung trời
Bình yên.