Trong bóng đêm, người nhạc công thầm lặng
nâng đàn, lặng lẽ, tâm hồn tan vỡ.
Khúc nhạc vang lên giữa khán đài im lìm
Tiếng đàn mê say, ai đâu hiểu lòng.
Mỗi đêm về, sân khấu phai mờ,
Ánh đèn lặng tắt, trái tim nặng nề.
Người chẳng hay, bao nỗi đau sâu thẳm,
Tiếng vỗ tay, xa vắng, buồn tênh.
Dưới ánh đèn mờ, người đàn cũng lu mờ
Khúc nhạc xa vời, hồn rơi lạc lõng.
Mỗi nốt trầm buồn, mỗi nhịp rung vang,
Là từng cơn say, quên đi nỗi đau.
Mỗi đêm về, người lại quay về quán vắng,
Ly rượu trên tay, say trong nỗi buồn.
Đêm dài mờ ảo, bóng hình lãng quên,
Người nhạc công nghèo, lặng lẽ than thầm.
Trong cơn say, tâm hồn tan vỡ,
Khúc nhạc buồn, ai hiểu cho người.
Người nhạc công nghèo, đời trôi lặng lẽ,
Chỉ còn lại những khúc nhạc vô tri.