Đời ca nhi
[intro]
[Verse 1:]
Sân khấu là giấc mơ, nhưng cũng cơn đau
tiếng cười, tiếng vỗ tay phải đâu thật lòng
Có ai hiểu nỗi cô đơn, khi đèn mờ dần tắt
một mình, với lòng trống rỗng bao la.
Ánh đèn tắt người quên chẳng còn ai nhớ tên
còn lại một trái tim lặng câm với nổi buồn
vì đam mê, vì yêu đời thiết tha
vẫn bươc đi dù lòng đầy tủi hờn
Đời ca sĩ lắm gian nan, mấy ai hiểu lòng
Cười cười trên môi, trái tim đang rạn vỡ.
Ánh đèn tắt người quên chẳng còn ai nhớ tên
còn lại một trái tim lặng câm vối nổi buồn
vì đam mê, vì yêu đời thiết tha
vẫn bươc đi dù lòng đầy tủi hờn
Sân khấu là giấc mơ, nhưng cũng là cơn đau
tiếng cười, tiếng vỗ tay phải đâu thật lòng
ai hiểu nỗi cô đơn, khi đèn mờ dần tắt
còn lại một mình, lòng trống rỗng bao la.
[Chorus:]
Ánh đèn tắt, người quên, chẳng còn ai nhớ tên
còn lại một trái tim lạnh căm với nỗi buồn
Nhưng vì đam mê, vì yêu đời thiết tha
vẫn bước đi, dù lòng đầy tủi hờn.(đời ca nhi....)
[Bridge:]
[Outro:]
Ánh đèn tắt, tôi lại chìm vào bóng tối...
Nhưng ngày mai,tôi vẫn bước tiếp con đường mình.