Thu qua, Đông sang, Xuân vẫn luôn tìm về,
nhưng sao trong ta vẫn bồi hồi tiếng ve.
Chùm phượng đỏ rực rỡ nắng trưa hè,
gió nhẹ làm ướt khóe mi.
Lâng lâng trên tay lưu bút xưa đã mờ,
miên man trong ta vẫn hoài một giấc mơ.
Kìa ghế đá còn đây vẫn đợi chờ,
chờ được nghe tiếng ai gọi bạn ơi!
Cùng nhau về nơi đây, rộn ràng câu nói
trên môi cười hòa mình vui say,
ngập tràn nỗi nhớ trong lòng luôn dâng đầy.
Đàn lên mình ngân nga, nhịp vang bao câu ca,
để quên đi hết những muộn phiền hôm qua.
Rồi mai này chia tay, mình cùng nhau giữ
những nụ cười nồng nàn hôm nay,
giọt lệ vương vấn ôm trọn yêu thương này.
Hẹn nhau ngày mai đây, bàn tay ta nắm lấy,
cùng nhau ta sẽ mãi luôn sum vầy.
Xa nhau bao lâu áo trắng xưa nhạt màu,
nhưng dư âm sao vẫn dạt dào nhớ mong.
Hành lang ấy phượng rơi gót chân hồng,
khiến lòng ai luôn ngóng trông.
Ôi bao ngây ngô xao xuyến thuở học trò,
luôn theo bên ta những dại khờ tuổi thơ.
Hành trang đó còn ghi ơn cô thầy,
mùa hè năm ấy vẫn gọi bạn ơi!