Từng đêm ta vẫn mãi âm thầm lặng lẽ,
nhớ bóng dáng một người, người chẳng nhớ ta.
Tự bao lâu ta mãi mang đời bẽ bàng,
mãi lặng thầm giữa tháng ngày phôi pha.
Đàn kia ta nâng phím hát bài thương nhớ,
với cung Thứ Mi buồn, sầu vương thiết tha.
Quyện bay đi với gió giai điệu tủi hờn,
những ân tình mang đến người cho ta
Em ngây thơ hay cố tình hững hờ,
Lãng quên ta trong chiều khói sương mờ.
Tình câm nín như đàn kia bỡ ngỡ,
Đứt dây rồi làm sao ngỏ lời yêu.
Đàn kia dây đã đứt cho lòng tan nát,
Mất đi mất đi rồi kẻ nhắn tình thơ.
Làm sao anh cất tiếng xin làn tóc tơ,
Nối cung đàn nối ước mộng tình mơ.