Người ngồi đó hát bài quê hương
Từ bao nghìn năm tóc em hong trên dòng sông
Người ngồi đó hát lời chia ngăn
Từ bao nghìn năm đất quê hương trần vết thương
Mẹ ngồi bóng im hằn lên vết nhăn nhìn ra cuối sân
Nhớ con xưa cười đứng bên kia trời mẹ lau nước mắt
Người ngồi đó hát bài đau thương
Từ bao nghìn năm đất quê hương không bình an
Người ngồi đó mây ngàn giăng ngang
Nhìn trong nghìn năm tóc em xanh vừa bãi hoang
Chị ngồi dáng im buồn lên mắt thâm cầu yên núi sông
Đứa con ra đời chị nghiêng mình xuống nhìn bóng tương lai.