Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Em từ độ ấy mãi rời xa tôi. Em bỏ lại tôi biển đời đơn côi. Em bên người môi thắm môi. Tôi rã rời chân bước vội. Cố quên người hình bóng xa xôi. Tôi từ độ ấy vết buồn tim sâu. Mộng ước phai màu..dấu tình tìm đâu? Lạc bước.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Đã lâu lắm rồi tôi không về thăm miền quê xa. Về lại quê xưa nơi chôn nhau cắt rốn bao đời. Bên lở bên bồi mái tranh nghèo khói chiều bay bay. Có cây cầu dừa bắc qua sông hình bóng quê nhà. Nhớ cô lái đò tôi hay trêu.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Xuôi miền Tây rẽ ngang về Bến Tre. Rạch Miễu xa xa đón mời khách trưa hè. Em gái xứ dừa nghiêng nghiêng vành nón lá. Vườn Trôm An Hóa, vườn cây trái bao la…. Cồn Phụng, Cồn Quy mến nhau nụ cười tươi. Cái Mơn sầu riêng.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Trên con đường đêm ngọn đèn vàng hiu hắt nhắc đến câu chuyện buồn. Chuyện của ngày xưa mình quen nhau nơi đó, nơi góc đường có mưa. Lúc anh nhìn em tưởng như mình quen lâu lắm, nụ cười ấy khắc trong tim. Rồi mình yêu nhau.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Chuyện tình đôi ta từ nay đành dang dở. Lời ngọt trên môi giờ như nước cuốn hoa trôi. Kỷ niệm chung đôi người đan tâm xóa phai rồi. Ta đành ôm mối tuyệt tình. Đêm từng đêm xót xa thầm hỏi. Giờ còn tìm đâu cả khung trời Hoa.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Bóng trăng ùa gầy nhắc khơi chuyện cũ mối tình lâm li. Đã bao mùa trăng, chuyện Hàn Mặc Tử vùi thân chốn này. Trời buồn gieo chi tình sầu nhân thế ngàn nỗi đoạn trường. Lệ sầu trăm năm hoa xưa nào thắm, mộ xanh cỏ đầy. Lối.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Thơ:. Việt Nam tôi ngàn năm Văn Hiến. Triệu tấm lòng đoàn kết chung tay. Dưới lá cờ Tổ Quốc quang vinh. Ngẩng cao đầu chúng tôi là người Việt Nam. Việt Nam tôi văn hiến ngàn năm. Trải qua bao năm tháng oai hùng. Thắng.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Chuyến xe ban chiều trong lạnh lùng đìu hiu. Ước mơ chi nhiều tình nay rời chăn chiếu. Em rời xa Anh vùi chôn đi tất cả. Bao nhiêu kỷ niệm giờ như gió mây bay. Đắng cay trăm đường khi rời bỏ người thương. Số duyên không.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Kiên Giang tôi đến một chiều buông nắng tà. Cảnh đẹp mê hồn say lòng khách gần xa. Phú Quốc kiên trung biển đẹp, lòng khó tả. Rạch Giá lung linh đêm về ngắm người qua. Nam Du nắng sớm biển hòa xanh màu trời. Hà Tiên.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Đời gọi xuân biết bao lần, hạ vàng thu sang. Đông tàn chơi vơi, nếm buồn vui giữa đời. Dòng thời gian trôi, mãi ngược xuôi muôn lối. Hoa nở trên môi, nhưng lòng hóa đơn côi, thả hồn theo khúc ân tình, gửi trọn niềm.