Trên con đường đêm ngọn đèn vàng hiu hắt nhắc đến câu chuyện buồn.
Chuyện của ngày xưa mình quen nhau nơi đó, nơi góc đường có mưa.
Lúc anh nhìn em tưởng như mình quen lâu lắm, nụ cười ấy khắc trong tim.
Rồi mình yêu nhau mà đâu ngờ giông bão phủ vây lên cuộc tình.
Bởi do mẹ cha muốn em tươi đẹp một đời hoa,
Mối mai em về bên người ta. Về nơi xa hoa
Mong anh hiểu cho là thân con gái em làm sao?
Thương cha mẹ nên phải làm dâu ở nơi xứ xa.
Trách ông trời gieo trái ngang cho chuyện tình của ta
Vẫn không quên được em ngày xưa buồn bao đêm mưa
Duyên ta mỏng manh vậy nên gãy gánh khi còn yêu
Vì một chữ hiếu mà khổ đau nhiều.
Thôi em hãy quên chuyện tình mình năm đó nhớ chi thêm nghẹn lòng
Vì lòng còn yêu làm sao em quên hết bao kỷ niệm bên nhau
Lá xanh rụng rơi tựa như tình ta ngang trái lụi tàn lúc vẫn yêu nhau
Dù ngàn năm sau vẫn mong còn duyên sẽ có nhau thêm một lần.