Bóng trăng ùa gầy nhắc khơi chuyện cũ mối tình lâm li
Đã bao mùa trăng, chuyện Hàn Mặc Tử vùi thân chốn này
Trời buồn gieo chi tình sầu nhân thế ngàn nỗi đoạn trường
Lệ sầu trăm năm hoa xưa nào thắm, mộ xanh cỏ đầy
Lối xưa đá mòn. Lầu ông Hoàng đó, mộng cầm tìm đâu
Ôi đất Quy Nhơn một thời nương náu tìm quên bụi trần
Đau thương bội lần xác thân tàn phế nào dám gặp ai
Lỡ phím cung tơ người đời thương tiếc nhà thơ bạc mệnh
Triền dốc đá hoang vắng quạnh hiu chốn cũ người đâu
Ôi kiếp phế nhân. Tình đầu thế giữ người đâu thể ngờ
Hàn Mặc Tử yên giấc ngàn thu chốn sâu hình hài
Đời thoáng mây bay thân vùi đất lạnh trả xong kiếp người
Bước quay trở về nhìn nơi triền cát vết hằn chân xưa?
Người đã ra đi chữ tình vương mãi sầu năm tháng dài
Trăng treo cuối đồi lá rơi đầy lối bước về buồn tênh
Thoáng chốc trăm năm người xưa vẫn nhớ đọng hương chữ tình.