Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Nơi xa xứ anh đi[F#M7], lòng đầy hy vọng, mang theo [EM7] tình yêu, nỗi nhớ [BM] đong đầy.[A][G]. Ngày trở về, bao năm [Esus] dài mòn mỏi, em không còn [em7] chờ, đã [GM7 sang ngang. Phố cũ mờ phai,[F#M7 dấu chân ai đã.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Đau.đau trong tiếng khóc của loài ngừơi. Đau đau trong u ám tột cùng. Một ngày tàn tạ trong tim ta Một thời kỳ nhuộm màu hành tinh. Đau khi bao nhiêu mái ấm tan tành Đau khi bao nhiêu.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
1 bộ cánh thơm tho.1 tâm hồn phơi phới. Vượt ngàn dặm xa xôi.quên trong lòng những ngày vấn vã.nay ta về quê hương ta như là ông tiên...tiên trên trời hay điên. Lạ gi đất quê ta..ta cứ ngở mình trên mây. Xài đồng.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Đi về phía [Dm] biển khi [G] lòng không bình [Dm] yên. Đi về với [G] rừng khi đời cần cô [Dm] quạnh. Ngồi êm bên [G] suối khi mỏi mòn phiêu [F] bạt. Và mong bình [C] yên đi tìm nơi giòng sông thiên [Dm] thu. 2. Khi tình.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Ánh đèn vàng [Em] thiêu cháy niềm tâm tư [B7]. Sự lặng câm [Am] không gian đầy ám ảnh [Em]. Ngồi lại đây [Am] mơ về thời gian nào [D]. Cửa cuộc đời.[B7]vấp ngã bao phen [Em]. Trên đường đi [G] còn bao nhiêu.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Đời sống mong manh hơi thở nhẹ nhàng dể đứt mau tan. Ranh giới mong Manh sống chết bàng hoàng buôn vui chốn nào. Vì quá yêu tôi..chúa ban thân này..nhịp sống cho tôi. Nhân thế quên đi dấu ấn tội đồ rời xa chúa trời.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
[Gm]Giờ đời anh như thế đó. Chờ đợi cơn đau đang đến[Dm7] dần dần. Níu kéo chi[Eb] thêm đau thương. Còn lại[Cm] chi.nhưng thoáng yêu thương[Gm] mong manh[D7][Gm]]. Chờ đợi chi ngày anh đi em mới[Eb] đến. Giọt lệ.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
(Verse 1). Ngày xưa ấy, bên cây phượng già. Tiếng hát nhẹ trong nắng mai. Em bé nhỏ, áo dài thướt tha. Đã xa, xa mất rồi. Năm tháng trôi qua, tôi rời xa biện biệt. Vẫn còn đây những ký ức dịu dàng. Một thời non dại, vụng.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
TÌNH CHIỀU. Khi hoàng hôn buông nhẹ trên mái đầu, những vết thời gian khắc sâu những nỗi đau. Ta gặp nhau, giữa trời thu tĩnh lặng, như hai dòng sông, tìm về một bến đậu. Hai trái tim, tưởng chừng đã.
Tác giả: Huỳnh Thiện Phương
Mái tóc ngã màu theo năm tháng ,môi hồng phai nhạt theo thời gian. Phong ba với cuộc đời sóng gào giờ lặng yên qua bao năm mỏi mòn. Còn đâu mong ước những tình yêu nồng nàn. Ngày xưa chỉ là một giấc mơ qua,nụ cười duyên.