Tác giả: Nguyễn Quốc Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Tam Hồ
Đã đôi lần em nói chúng ta. Hình như đã không còn cảm giác lúc bên cạ̣nh nhau. Ngồi đây mà sao ta thấy quá xa vời. Đi bên cạnh sao thấy lẻ loi. Chắc do là em đã hết yêu phải không. Bởi trong lòng anh vẫn giấu khi vừa.
Tác giả: Trịnh Nguyên Bình
Ca sỹ thể hiện: Huỳnh Thông
Sầu nặng buông phủ xuống đôi vai gầy một bóng. Trời dần khuất giấu nắng trôi xa đổ vào sóng. Ánh hoàng hôn trải rộng. Dáng hình ai bất động. Tan chìm vào góc tối mênh mông. Một hồi ức thấp thoáng yêu thương từ độ ấy. Cuộc.
Tác giả: DK Lâm
Ca sỹ thể hiện: Dương Nhất Linh
Ai đã từng ước thề bên nhau không rời xa. Một người từng nói yêu anh, yêu anh đến khi già. Trải qua những tháng năm dài ngày từng ngày em dần đổi thay. Vì có lẽ cuộc sống nơi anh chưa đủ đầy. Em muốn là nữ hoàng như trong.
Tác giả: Vũ Thành An
Ca sỹ thể hiện: Trịnh Nam Sơn
Một thời phóng đãng, một thời phiêu lãng. Một thời lãng đãng cùng trời mây. Gió cao lồng lộng, có em và mộng. Trái tim rung động nhịp phiêu bồng. Một thời hiu hắt, một thời lây lất. Một thời quay quắt đời nghiền xoay. Kéo lê.
Tác giả: Vũ Thành An
Dòng thời gian vần xoay nên tháng ngày. Chẳng đợi ai dù đôi ba phút giây. Loài người vẫn cùng nhau đang lướt bay. Thênh thang trời mây. Mênh mang vòng tay. Vẽ con đường tình ngất ngây. Cuồn cuộn muôn vòng quay nên.
Tác giả: Trần Hữu Bích
Ca sỹ thể hiện: Đan Trường; Đan Trường (Beat)
Sài Gòn chẳng có mùa thu. Chỉ có những mùa vàng lá rụng. Gió ngoài cảng thả về trên phốt. Từng chiếc lá rơi xao mặt đường. Cành me già thoảng chút hơi sương. Cứ gợi nhớ gợi thương thu vàng Hà Nội. Bước chân ai làm sao.
Tác giả: Trịnh Công Sơn
Ca sỹ thể hiện: Trịnh Vĩnh Trinh; Trần Cao; Tuấn Ngọc
Vàng trước ngõ. Trong ngần áo lụa, nụ hồng quá. Nghe ra ngậm ngùi, vì vàng phai. Xưa từng mấy độ, rộng nghìn thu. Một tà dương ấy. Hồng đi nhé. Chân về giữa Ngọ. Đường xanh quá. Môi e ngại hồng. Tự trời em.
Tác giả: Phạm Mạnh Cương
Ca sỹ thể hiện: Khánh Ly
Vườn trăng đêm ấy nhiều trăng quá. Ánh sáng tuôn đầy những lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ ... Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng. Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang. Ngơ ngác.