Tác giả: Nguyễn Duy Hùng
Ca sỹ thể hiện: GoBi Vũ; Đan Trường; Ngọc Anh
Thư pháp ngàn năm núi cao sông dài phác hoạ hình nước non. Thư pháp từ tâm nét cong nét thẳng phác hoạ người dưng, người dưng. Thư pháp ngả nghiêng ngả nghiêng bầu rượu tình người nặng tình quê. Thư pháp vờn bay lắng nghe.
Tác giả: Nhạc Sĩ: Trà Bình
Ca sỹ thể hiện: Trà Bình
Bạn ơi quê ta có con sông tắm mát tuổi thơ mình. Có những cánh đồng lúa trĩu nặng bông. Dưới lũy tre xanh xóm mình hóng mát. Quê hương đã qua rồi thời lửa đạn. Ta được sống trong hòa bình. Sâu nặng những ân tình từ thuở cha.
Tác giả: Ngọc Sơn (trẻ)
Ca sỹ thể hiện: Hà Phương; Quốc Đại; Ngọc Hải; Kim Tử Long; Đình Văn
Hò ... ơi ... Chiều chiều ra đứng ngõ sau. Trông về quê mẹ ... hò ... ơi ... Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều. Ngày trở về thăm quê sao thấy lòng tê tái lòng. Trưa nghe tiếng gà, hồn miên man thương sông nước quê.
Tác giả: NiNi
Ca sỹ thể hiện: Nini
Vẫn biết yêu em ôm hoài thương đau. Muốn cố quên anh cho vơi nỗi sầu. Nhưng, lỡ yêu rồi, tình vẫn say, càng cay. Đã biết riêng anh chưa bao giờ yêu em. Sẽ mãi không yêu như em ước nguyện. Ôi! biết làm sao để được anh.
Tác giả: Lưu Chí Vỹ
Ca sỹ thể hiện: Lưu Chí Vỹ
Nghèo nhưng ta vẫn yêu em và ta có em. Nghèo nhưng em vẫn bên ta dù ta có chi. Nghèo nhưng ta vẫn yêu nhau vượt qua bao đắng cay. Đã qua biết bao nhiêu khốn khó. Đã qua biết bao nhiêu sóng gió. Để rồi giờ đây khi cuộc sống.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Lê Mận; Phạm Phương Thảo
Tình như đong không hết ư. Ra đống rơm đổ vào. Ai ngờ rơm bùng cháy. Mới hay rơm cũng tình. Người như rơm, người như rơm. Người như rơm khát ư lửa ư. Anh ơi em mang lá trầu biếc. Đi tìm tới người có quả cau. Khi mô.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Trương Hữu Minh
Đã yêu ai rồi, tình xin giữ chẳng phai, dù cho bao bão giông cuốn xô. Đường tình yêu có trăm nẻo qua biết đâu tìm. Cho tim yêu đừng quen dối gian. Đắm say một lần, người ơi sao dễ quên, cành hoa xin gởi trao đời.
Tác giả: Song Ngọc
Thế kỷ tôi qua viết tình bằng điện toán. Lời yêu nồng nàn từng đêm nói qua phone. Ôi xa rồi, một thời trang thư mực tím. Ôi xa rồi những chiều trường trao thư. Thế kỷ tôi qua đã hết ngày ngăn sông cách núi. Những chuyến.