Tác giả: Hồng Xương Long
Ca sỹ thể hiện: Khưu Huy Vũ
Mẹ tôi thương các con bao nắng mưa đời gian khó. Dù lòng mẹ chẳng lo những sớt chia hạt cơm nghèo. Lời tôi hỏi mẹ rằng mẹ chẳng ăn sao mẹ no. Mẹ tôi cứ mỉm cười có bao giờ mẹ đói đâu. Nhiều đêm thao thức quai đôi mắt mẹ.
Tác giả: Nguyên Chấn Phong
Ca sỹ thể hiện: Trịnh Tuấn Vỹ
Biết bao người bảo rằng rằng tôi khờ quá. Khi tôi đã thật lòng yêu em. Người ta cho là điên cho tôi là tên ngốc. Biết dối biết trá mà vẫn yêu. Biết bao lần nhủ lòng đừng yêu người nữa. Xem như đã chẳng hề quen nhau mà con.
Tác giả: André Ngo
Ca sỹ thể hiện: Uyên Linh
Những câu hát day dứt không thể nên lời. Tôi ngả nghiêng theo dấu những bước chân người. Cứ cút bắt như thế chạy trốn giữa đời. Tôi tìm thấy giấc mơ hoang sơ. Đóa hoa đã khô héo tàn úa bao giờ. Tôi nhảy múa giữa ánh hoàng.
Tác giả: Chưa Biết
Canve chiều buồn, một trời hoang xơ xác, canve chiều buồn, nịnh giận bóng nhân gian, canve chiều buồn, Một Mình Con Chúa trời, gánh lấy tội đời, để giải thoái con người. ĐK : Canve xưa ấy, một mình GIÊSU. Hy sinh.
Tác giả: Phan Ni Tấn
Ca sỹ thể hiện: Khánh Ly
Nghe những nụ tàn phai. Lăn trên vai em gầy. Vay mấy sợi đàn đau. Tôi phủ dụ lời mình. Tôi hái vội mùa thu. Sau mây nhanh phong mù. Nghe có trời mưa qua. Chia áo người yêu xa ! Thương dáng đứng chơ vơ. Em chờ.
Tác giả: Lưu Thiên Hương
Ca sỹ thể hiện: Hằng BingBoong; Lưu Hương Giang; Minh Hằng
Một chiều trong xanh về lại nơi từ rất lâu. Chôn vùi sâu ở nơi trái tim tôi. Kỷ niệm yêu thương về một người đã xa. Tất cả như lại đưa lối tôi đi. Thật nhiều suy tư, ô cửa với những nỗi buồn. Nhớ đôi mắt chan chứa một.
Tác giả: Tia
Ca sỹ thể hiện: TiA
Ông vẫn hay bước bên tôi. Sát cánh mỗi tối bên tôi và. Cho tôi lời khuyên về chân tình. Làm sao cho hết cô đơn. Đã có lắm lúc tôi vô tâm. Rồi đánh mất hết những ai thương mình. Nên đêm nằm không buồn ngẩn ngơ. Ông thần.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Châu Khải Phong
Nhìn em khóc, anh chẳng biết phải làm thế nào. Lệ tuôn rơi, nước mắt em hoà cùng với mưa. Lời chia tay, em đã nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Phải làm sao, khi anh đã đánh rơi. Hạnh phúc hỡi, chẳng lẽ tôi đã mất em thật.