Tác giả: Hiếu Anh
Ca sỹ thể hiện: Tâm Hảo
Thu chiều nay (C) mây tím giăng ngang (G7) bầu trời mênh mông (C). Nghe lòng như xao xuyến bâng khuâng (F) bao niềm sầu thương (C). Thu về đây man mác không gian (Em) lá vàng (F). Từng chiếc chiếc rơi dầy (C), tựa nước.
Tác giả: Trúc Ly
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Oanh (Trước 1975)
Từ khi chia tay. Đứa nơi thành đô, đứa nơi miền xa cùng chung đợi chờ. Nhớ xưa những chiều mây tím giăng tơ mình ước rằng không bao giờ tình ta biến thành nhung nhớ. Nào ai chia tay lúc tan cuộc vui. Trách sao được bao niềm.
Tác giả: Lý Vũ Duy Phương
LÝ BA TRI. Chiều buông mây tím giăng giăng. Thơ thẩn cánh cò về đâu trong sương gió. Hoàng hôn lác đác đâu đây. Chiếc lá xa cành về cội nguồn xưa. Trong khói hương đưa như thấy người vẫn còn đây. VỌNG CỔ. Chiều nghĩa.
Tác giả: Nhạc Bùi Quang Ân, lời Khảo Mai
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Đan Thủy
Lá mùa nào không vàng từ ngàn xưa người ơi! Sắp hoàng hôn chân mây tím u sầu. Tình đôi mình xin đừng nói xa nhau. Chúng mình còn đêm này rồi ngày mai đành thôi. Nói gì đi khi ta sắp đôi đường. Thì xin người xin người vòng.
Tác giả: Nhạc Ngoại [Lời Việt: Chưa Biết]
Ca sỹ thể hiện: Vũ Khanh & Thanh Hà
Em cô gái mắt xanh. Em nhớ thương ai. Mà lệ hoen ưót mi. Hay em đã vấn vương. Câu hát bên lề đồi. Chiều viễn phương. Cho anh cuộc đời cho anh thêm nụ cười. Tình yêu trọn vẹn không xa cách. Những phút bên nhau. Ánh mắt lao.
Tác giả: Vũ Hoàng
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Thơ; Vy Oanh
Khi cơn mưa trở về. Rừng cây như trên lại. Gió tìm chim trên mái. TRên ngàn chiếc lá xanh. Giọt mưa cứ long lanh. Rơi đều trên ghềnh đá. Con chim nào rất lạ. Gọi chiều về mênh mang. Qua những lối mòn xưa. Nhớ.
Tác giả: Nguyễn Trọng Khôi
Lá sầu đâu trổ màu. Anh ơi mùa thu tới. Man mác gởi niềm đau. Em như loài chim nhỏ. Em như loài chim nhỏ bé. Lạc giữa chốn rừng sâu. Tìm đâu? Tìm đâu? Tìm đâu làn hơi ấm. Nồng nàn bên nhau. Nay ta từng tay với.
Tác giả: Ni Nguyễn
Ca sỹ thể hiện: Mỹ Tâm
Có khi ta về giữa xa lạ, ngày con phố thật buồn. Chiều mây tím giăng mờ muôn lối, dáng nghiêng nghiêng ngõ tối. Muốn kêu thêm một chút yêu thương, mà sao chẳng chung đường. Chờ mong mãi cho người nơi ấy lạc bước sang nơi.