Tác giả: Giao Tiên & Nguyên Thảo
Ca sỹ thể hiện: Nhã Thanh
Những ngõ tìm vui từ độ xa người. Chia ly là hết quên đi là thôi. Thế mà lòng luôn xót xa. Tiếc thầm ngày vui đã qua. Em nghe nỗi niềm băng giá. Mới biết tình yêu thật là nhiệm màu. Trăm thương ngàn nhớ có bao giờ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Lê Hiếu
Cành hoa trắng. Một đêm vắng. Chợt bên. Ta ngồi yên. Hồn nhiên. Diễm kiều. Cành hoa trắng. Giọt sương lắng. Đọng lại. Đêm mùi hương. Ngả nghiêng. Nhớ thương. Giữ tay nhau thôi. Khẽ nghe tình như. Về trong màn đêm. Rất nhẹ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Bằng Cường (remix)
Chiều xuống 1 mình anh, ngồi đây với nỗi sầu. Còn đâu những lời hứa, người xưa đã xa rồi. Lời nói tựa làn khói, chìm trong bao nỗi sầu. Từ sâu trong lòng anh, con tim đã hoang lạnh. Chỉ thấy ngày và tháng, chỉ thấy bao.
Tác giả: Trần Tú
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Lan; Thanh Lan
Chiều về trên mái tóc. Từng bước chân không hồn. Lòng mình như muốn khóc. Rưng rưng đôi vai tròn. Thả hồn trong nhức nhối. Lịm kín tâm tư trầm. Cuộc tình thêm đau nhói. Lãng quên câu chuyện thầm. Chiều tàn bơ vơ.
Tác giả: Hà Lan Phương
Anh xin gửi chút tình trong nắng. Theo bước em áo trắng rụt rè. Là bài thơ nón em che. Là xa xưa ấy còn se sắt hồn. Anh nhớ qúa những ngôn từ cũ. Những yêu thương tình tự ngọt ngào. Này em lóng lánh giọt nào. Cho.
Tác giả: Tường Văn
Ca sỹ thể hiện: Tuấn Hưng; Tuấn Hưng
Mưa rơi mưa rơi chiều nay. Mưa xóa hết dấu vết ưu phiền. Tháng năm dài mưa rơi. Mưa rơi triền miên. Làn khói thuốc trắng bay. Tôi đi, tôi đi về đâu. Trong nỗi nhớ quá khứ hôm nào. Đã yêu và mang sâu. Trong trái tim.
Tác giả: Mai Anh Tuấn
Cho đến xa xôi người sẽ quên người. Nụ hôn trong gió cũng phai nhạt thôi. Hằn sâu nỗi nhớ khát khao rã rời. Tình nào mới vào đời đã sớm chia phôi. Cho đến mai sau mỏi mắt âu sầu. Người đi xa lắm nhớ thương gởi đâu.
Tác giả: Thơ: Diệp Quốc Mẫn & Nhạc: Trần Công Loa
Quê em Lục Ngạn Bắc Giang. Vải thiều chín đỏ miên man núi rừng. Khắp nơi nhộn nhịp tưng bừng. Đón mùa vải chín lòng mừng khôn nguôi. Thượng nguồn hạ dòng về xuôi. Bắc Giang Lục Ngạn quê em mặn mà. Xưa kia có cả rừng trà. Móc.