Tác giả: Phương Uyên
Ca sỹ thể hiện: Lâm Chí Khanh
Lang thang trong mưa đường về ướt đẫm đôi vai. Cô đơn một mình buốt giá thân tôi. Tình đã hết cuộc tình đã phôi pha theo năm tháng. Còn nữa đâu những đêm ta cùng chung lối về. Hôm qua đôi ta cùng ngồi ngắm nắng lên cao.
Tác giả: Chưa Biết
Thoáng thấy em cười trong nắng. Mắt long lanh như sao sáng ngời, tình vội trao. Tiếng nói em nhẹ như gió. Khẽ ru anh êm êm giấc mộng. Người yêu ơi có hay trong đêm mình anh khát khao bờ môi. Tình anh như muôn con sóng.
Tác giả: Sỹ Luân
Ca sỹ thể hiện: Minh Hằng
Vui lên bạn ơi ta cùng tung tăng mọi nơi. Ra biển xanh trong bình mình. Với ngàn ánh nắng gọi mời. Nhấp nhô đường cong bao đợt sóng xô bờ cát. Đua nhau hoà ca theo làn mây. Với ngọn gió tít chân trời. Và em đã thấy, nụ.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Phú Luân
Nha Trang ngày về khắc khoải trông mong. Nơi tôi đã từng biết bao buồn vui. Ngày tháng ấy trải dài bao ký ức. Để hôm nay thơ thẩn lời ca xưa. Nha Trang ngày về xanh ngát hàng dương. Từng chiều trôi thơm gió tràn.
Tác giả: Võ Thiện Thanh
Ca sỹ thể hiện: Lam Trường; Lam Trường
Ánh trăng vừa nhô lên, mãi cho đời lênh đênh. Sóng xô bờ cát mềm, tiếng ru thật êm đềm. Mãi cho đời lênh đênh, mãi cho đời lênh đênh. Dưới trăng vàng mênh mang, có đôi mình lang thang. Sóng hôn bàn chân mềm, gió hôn làn.
Tác giả: Nhạc Nhựt Phương, lời Nguyễn Thanh Tuyền
Ca sỹ thể hiện: Hồng Quyên
1.Về Thuận Quý quê em, biển xanh chợt xôn xao. Sóng hát tình ca, ngày ấy mình yêu nhau. Nhìn hàng dương xanh, nơi hò hẹn ban đầu. Biển xanh còn đây, người xưa giờ nơi đâu? 2.Từng bãi đá hoang sơ, ngẩn ngơ trời quê.
Tác giả: Thu Hà
Ca sỹ thể hiện: Lương Bích Hữu; Lương Bích Hữu
Từ khi anh đến tình yêu thật đẹp và ta bên nhau như sóng xô bờ. Từng ngày nắng ấm từng ngày biển xanh. Trái tim em trao về anh. Và giọt nước mắt đầu tiên nghẹn ngào vì em không thích vì anh hiểu lầm. Vì lời đã nói.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Đoàn Văn Khánh
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Quyết Thắng
Chiếc lá thu đã rơi nằm xao xuyến dưới chân. Đánh thức bao nhớ nhung chôn chặt trong hồn. Một thời người lữ khách rưng rức xa miền quê. Để rồi xa cách mãi muôn đời. Heo hút ôi ngàn trùng, nghe tiếng chim kêu chiều bao.