Tác giả: Vũ Vĩnh Phúc
Ca sỹ thể hiện: Uyên Phương
Thầy tôi tóc đã điểm sương trắng rồi. Mà sao ánh mắt vẫn như ngày xưa…. Thầy tôi hay đứng suy tư nhìn mưa. Cho dù mưa lạnh thấm đôi vai gầy... Thầy tôi vẫn thế như bao tháng ngày. Ngày đêm sớm tối lo cho đàn em ...
Tác giả: Nguyễn Văn Chung
Ca sỹ thể hiện: Khánh Ngọc; Chưa Biết
Một vì sao lấp lánh về trong đêm tối vắng thầy đã thắp sáng cho tôi bao ước mơ. Dìu đôi chân bỡ ngỡ hòa trong tia nắng ấm thầy chấp cánh để tôi bay vào đời. Bước trong sân trường xưa hàng ghế đá ngẩn ngơ. Nhìn theo nắng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thích Nữ Chúc Hiếu; Thanh Ngân
Thầy tôi xuất gia tu học khi tuổi đời còn thơ. Xa mẹ lìa cha, xa xóm làng quê nhà. Đi vào cửa phật nương pháp màu học tu. Thời gian dẫu bao khó nhọc nhưng tấm lòng chẳng đổi thay. Luôn trao dồi từ bi, trí tuệ sáng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Quang Linh
Ngày ấy thầy tôi mỗi mùa đông, người dắt tôi sang cánh rừng thông. Chặt cành đem.
Tác giả: Nguyễn Hậu
Trường xưa nơi trái tim, nghẹn từng nỗi nhớ tìm về. Khi xưa ngẩn ngơ hàng cây còn in ký ức. Trái tim xanh màu mơ ước, lớn lên theo lời thầy tôi. Hãy sống như hoa hướng dương. Thời gian bôi xóa đi, những dòng lưu bút.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: La La School
Thời gian trôi đã có bao nhiêu kỉ niệm khắc ghi. Trên từng ô vở nét bút nhạt màu. Bạn tôi ơi. Nếu mai xa thật rồi có còn nhớ tới. Những lá thư gửi cho ai. Dẫu năm tháng có nhạt màu. Kí ức có nhạt màu. Nhớ đến nhau.
Tác giả: Khắc Quảng
Có phấn Nhẹ vương hạt bụi lên tóc thầy. Lên cả bàn tay giọng thầy mê say. Giảng quên phút giây. Có nắng. Làm ướt áo bạn tôi mất rồi. Đội nóng trưa hè. Mặc kệ tiếng ve. Đạp xe đường xa,5 làm ơn đi. Gió hãy giúp tóc.
Tác giả: Dương Bích Hà
Có một loài hoa màu trắng bay trên tóc thầy bâng khuâng. Tôi gọi tên là hoa phấn những ngày đi học xa xăm. Hoa nhẹ mềm như hạt gió bay trên tóc thầy lung linh. Ôi màu hoa ngày xưa ấy, vấn vương mãi trong lòng tôi.
Tác giả: Chưa Biết
Đừng tưởng tôi quên quê mẹ ngàn năm yêu dấu. Đừng tưởng tôi quên lời nói yêu thương ban đầu. Ngày đó ra đi trong lòng mang nhiều cay đắng. Nuốt lệ sông nước mên mang chiếc thuyền lặng lẽ xuôi dòng. Đường tưởng tôi quên.