Tác giả: Võ Tá Hân
Ca sĩ: Bảo Yến
Ta ngồi nhìn khói trầm. Trầm xông ướp chân tâm. Chân tâm đồng pháp giới. Thực tại của ngàn năm. Ta ngồi nhìn khói trầm. Lòng thanh thoát vô ngần. Hương trà thơm nhất quán. Vạn pháp không mê lầm. Ta nhìn ta biết.
Tác giả: Phạm Duy
Ca sĩ: Bảo Yến
Em đã đưa anh, em đã đưa anh, đi vào tình tự, anh cũng theo em, anh cũng theo em tới nơi đợi chờ. Tình, tình tự này, tình nơi chung gối, chờ, chờ đợi này, đến kiếp duyên đôi. Em níu lưng anh, em níu lưng anh nhưnhững con.
Tác giả: Võ Tá Hân
Ca sĩ: Bảo Yến
Tiễn người đi lòng nghe buồn vô kể. Trời thiên thanh mây trắng ngỡ ngàng bay. Tiễn người đi nỗi thương trầm tịch lặng. Bến sông thơ ru lạnh ánh trăng gầy. Quán ngày xưa mình vui thường tới lui. Rượu tràn ly say nhấp.
Tác giả: Phạm Anh Dũng
Ca sĩ: Bảo Yến
Một chiều nắng phai, ta thấy em như mơ. Hình người lãng du trên bức tranh nên thơ. Nhạt mầu áo tím trong nắng mơ hồ. Và ta không biết em thật hay mơ ? Em ơi, người mộng trong tranh. Này em có biết, ta gặp đâu rồi ?
Tác giả: Tô Thanh Tùng
Ca sĩ: Bảo Yến
Ca sĩ khác: Hương Lan; Phi Nhung
Ai có qua miền đồng bằng sông Cửu Long. Xin ghé lại quê hương tôi quê hương Đồng Tháp Mười. Quê hương tôi có những con người mộc mạc chất phác. Biết thương người biết chiều chuộng khách. Biết chiều chuộng khách như chiều.
Tác giả: Võ Tá Hân
Ca sĩ: Bảo Yến
Tháng mười về có lá vàng rơi nhẹ. Rớt xuống hồn trang trải nụ tình xưa. Em còn đây vẫn năm tháng mong chờ. Vẫn se sắt một mối tình năm cũ. Tháng mười về có lá vàng rơi rụng. Có anh về thơm ngát nụ môi hôn. Lời dịu êm.
Tác giả: Khánh Băng
Ca sĩ: Bảo Yến
Ca sĩ khác: Quang Linh
Cố đô bấy lâu tôi không trở về. Thiên Mụ hồi chuông trầm vang trần thế. Trên bến Vân Lâu đò xuôi mái chèo. Vầng trăng sáng soi lưng đèo. Dòng sông in bóng trong veo. Xứ Huế nên thơ Đông Ba phố chợ. Nắng cửa Thuận An.
Tác giả: Trần Hữu Bích
Ca sĩ: Bảo Yến
Ca sĩ khác: Vân Khánh
Mùa thu ơi, thầm lặng một vầng trăng. Đêm nay lạnh, rét run từng chiếc lá. Chia tay nhau, ta trở thành người lạ. Và em nhớ anh, vì gió những buổi chiều. Em nhớ anh có thể vì tình yêu. Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp.