Mẹ già có một thằng con 
tròn ba năm lính vẫn chưa về nhà 
Mẹ còn nuôi một đứa con 
ở tận Thất Sơn ra Trung Lập đồn 
Mẹ chờ con ruột ở xa 
thương yêu mẹ dành cho thằng con nuôi 
Mẹ đợi một sớm bình yên 
hai thằng con mẹ về vui với tuổi già 
Rồi mẹ sẽ kể con nghe 
năm mẹ mười tám mẹ đánh Tây công đồn 
Rồi mẹ sẽ kể con nghe 
mùa thu năm bốn mẹ mang mang tủi buồn…. 
Thằng Tây thằng Cộng bất nhân 
chia đôi nước Việt, chia con sông gần 
Còn đây còn từng đêm sâu 
dòng xanh Bến Hải ngậm muôn đời sầu 
Mẹ nuôi mẹ dạy đứa con 
cho con đánh giặc cho dân yên lòng 
Một ngày mẹ đợi bên sông 
bờ Nam Thạch Hãn, đợi tin con diệt thù.. 
Nào ngờ có một lần kia 
Thằng Hai anh dũng chiến trường Lộc Ninh 
Chuyện đời có tử có sinh 
có con đi lính hy sinh là thường 
Mẹ ngồi bên cổ áo quan 
long lanh quốc kỳ hai hàng bội tinh 
Mẹ buồn mà mắt mẹ vui 
“Con mẹ vị quốc vong thân chiến trường” 
Rồi ngày tháng ngày qua 
đây mảnh vườn mẹ xới, luống khoai mẹ gầy 
Mẹ định cưới vợ cho con 
thằng con nuôi lính, thằng con sao thiệt thà … 
Ngày kia bọn giặc kéo về 
băng qua xóm mẹ giết dân trả thù 
Sợ con chiều chiều hay qua 
trầu cau con hái về dâng mẹ già 
Mẹ đi mẹ chạy lên đồn 
tin con biết giặc đang trên ruộng nhà 
Gặp thằng giặc Cộng tinh ma 
hỏi mẹ, mẹ mắng ! bèn bêu đầu già 
Khi con về, xác mẹ thành xương mọc ruộng khô 
Măng khóc tre trên mảnh đất quê 
Khi con về, khi con về thê thảm nào hơn 
Ôi nỗi buồn biết thuở nào nguôi 
Ôi ! Mối thù đến thuở nào vơi !