Người phụ tôi rồi có phải không:
cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Một đi không nửa câu hò hẹn.
Người giã từ mà ánh mắt dửng dưng.
Người phụ tôi rồi có phải không:
Cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Bỗng dưng làm kiếp chim xa lạ,
miền núi sầu người có thấy nhớ nhung?
Người xót xa buồn lắm phải không?
Không! Sao bỏ phố lên rừng?
Đi làm mây cao trên đèo vắng,
trời vào đông có chạnh lòng?
Người phụ tôi rồi có phải không:
Cớ sao lại bỏ phố lên rừng?
Tự nhiên thành bóng chim tăm cá.
Tôi thật buồn, hỡi người có biết chăng?