Có một chiều chợt thấy tóc em bay
Ôi bát ngát khung trời em 17
Đôi bờ xõa ngạt ngào dòng suối chảy
Thơm nồng nàng trong cánh gió lung lay
Rồi đường về hoa nắng ướp trên vai
Chiều lá rụng bâng quơ cài lên tóc
Mộng ước nào vo tròn đôi mắt ngọc
Để lời đầu sợi tóc buộc đời nhau
Điệp khúc:
Rồi những ngày tôi đi giữa lao đao
Bờ tóc Nhỏ nương theo ngàn mây trắng
Qua núi cao, qua đồi, qua đêm vắng
Bay dạt dào qua nỗi nhớ mênh mông
Rồi những ngày tiếp nối những long đong
Bờ tóc Nhỏ vẫn theo đời phiêu lảng
Và năm tháng dần trôi vào dĩ vãng
Tóc thả dài bay mãi giữa gian nan
Rồi một chiều chợt nhớ chuyện trăm năm
Thấy bờ tóc ngày xưa vừa điểm bạc
Áng mây buồn giăng ngang trời man mác
Có bùi ngùi trong tóc Nhỏ hôm nay !