Chiều buông trên giòng sông Cửu Long 
Như một cơn ước mong, ơi chiều 
Về đâu ơi hàng cây gỗ rong 
Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều 
Buồn tôi không vì sao bỗng dưng 
Theo đò ngang quá giang thương chiều 
Bởi vì thương nhiều nên nhớ (ơ) tình yêu 
Bởi vì đời còn nhiều khi là mơ 
Bởi vì đời còn nhiều khi thành thơ 
Có khi vui lững lờ 
Có khi tuôn sầu u 
Bởi vì chiều buồn chiều về giòng sông 
Bởi vì tình đời nào chỉ thù oán 
Hãy cất tiếng ca cho đời thêm (ý) buồn 
Hãy cất tiếng ca cho lòng thôi khô héo 
Chiều buông trên giòng sông cuốn mau 
Thương đời thương lẫn nhau trong chiều 
Về đây bọt bèo muôn khắp nơi 
Vui buồn cho có đôi không nhiều 
Ngày mai sông về quê mến yêu 
Cho trùng dương cũng theo hương chiều 
Bể sầu không nhiều nhưng cũng (ư) đủ yêu.