Vẫy tay về phía bão bùng
Môi còn thơm khúc hát cùng nắng mưa
Hỏi dòng sông đã về chưa
Hay ra với biển chờ mưa hẳn về
Vẫy tay chào một câu thề
Gượng cười dấu những lần buồn tái tê
Hoa khuya ngậm mấy giọt sương
Ðã đi qua mấy đoạn đường xa xăm
Về nơi hiu hắt gọi thầm
Tóc tơ còn đọng hương trầm quanh đây
Vườn ngâu rót chén trà này
Uống cho vơi những đọa đầy chiêm bao
Vườn xưa đã có người rào
Dậu phên giăng một nỗi sầu mênh mang
Bàn tay vớt mảnh trăng vàng
Chợt nghe thấm một vỡ tan giữa đời