Tác giả: Trần Quan Long
Từ năm-ngàn năm, tôi đang chết từ năm-ngàn năm. Từ năm-ngàn năm, giọt sao buồn bay vào cõi thiên-thu. Để hôm nay khỏi nhục làm người dân mất nước, để hôm nay đừng ôm gót kẻ thù. Hãy lụi cho tôi vài ba mũi mác. Vào.
Tác giả: Trần Quan Long
Xa xôi vẫn nhớ về bên kia bờ đại-lục. Hoa đăng đâu xóa được ngày tháng xưa hạnh-phúc. Vợ chồng mừng đàn con nhởn-nhơ, ruộng đồng vàng bầy chim ngẩn-ngơ, tiếng ca vang lừng của lũ em thơ. Thương sao đôi má hồng em.
Tác giả: Trần Quan Long
Sao hôm lấp-lánh trời gần, mình em đứng mãi một thân trong đời. Hôm qua còn sót nụ cười, ngày mai rồi cũng ngậm-ngùi hôm nay. Tám năm bão nổi từng ngày, trong gương đuôi mắt trải đầy dấu chim. Mẹ già tóc trắng.
Tác giả: Trần Quan Long
Có những người biệt-xứ. Nhớ Hà Nội chiều mù sương, nhớ câu hò buồn sông Huơng, nhớ Sài-Gòn hoa đăng muôn hướng. Khóc thân-phận biệt-xứ, chắt-chiu từng kỷ-niệm xưa, gió mưa về lùa song thưa, nhớ quê-hương, nhớ.
Tác giả: Trần Quan Long
Đừng nỡ quên em! Thành-phố xưa thay tên, hồn cỏ cây lênh-đênh, cát sỏi muộn phiền, lôi ngõ thở dài, vết thù đoạ-đày từng ngày. Hàng ghế công-viên. Ngập lá thu bay bay, tượng đá mơ triền-miên, uất nghẹn gục.