Tác giả: Trần Quan Long
Biết bao giờ anh về bên em? Đường khuya phố vắng, vui đôi gót mềm, thùy-dương sương gió quên bao nỗi-niềm, tìm ánh sao ân-tình, mùa xuân trong mắt em. Biết bao giờ anh về bên em? Ngàn khơi phai xóa, hoa đăng ánh.
Tác giả: Trần Quan Long
Ở đây lũng thấp đồi cao, ngỡ quê, hồn ngả nón chào quê-hương. Thác reo nhạc đá lời chuông, quanh-co suốt mấy dặm sương mịt-mù. Ở đây cõi nhớ chẳng cùng, cho than sự-nghiệp kiếm-cung mạt thời. Máu theo giòng lệ.
Tác giả: Trần Quan Long
Ca sỹ thể hiện: Tuấn Ngọc
Năm nay xứ lạnh giao mùa sớm. Gió lạnh đêm tàn đã thoáng qua. Trong ánh đèn đêm đêm ngà nằm. Ngậm ngùi ta nhớ chuyện xa xưa. Ta đã say mê điệu nhạc buồn. Ðàn lên người nghệ sĩ cô đơn. Hát lên tiếng hát buồn xưa cũ. Ðể.
Tác giả: Trần Quan Long
Giọt nắng ngàn năm thương lúa thơm ngọt-ngào. Giọt nắng mừng vui trên những mái vàng tươi xôn-xao. Hồng đôi môi bé hát ca-dao nghêu-ngao, bờ tre xanh-xanh lũ chim đùa hót. Giọt nắng ngàn khơi hương lúa thôi.
Tác giả: Trần Quan Long
Quê-hương tôi! Nhạc nức-nở đoạn-trường. Men rượu đắng dìm loạn-cuồng. Đời vạn lý chập-chùng buồn. Quê-hương tôi! Đường xưa dưới ánh sương, ngập không gian gió mưa. Quê-hương tôi! Một góc địa-cầu sầu, trọn.
Tác giả: Trần Quan Long
Mất nhau thật rồi, mất nhau thật rồi, mất nhau tron đời rồi, người ơi! Mắt môi nụ cười, ái-ân một thời, đã xa vời-vợi cuối chân trời. Yêu không hẹn ước, xa không giã từ, lời trao mây nước, sầu chất tâm-tư.
Tác giả: Trần Quan Long
Vừa khơi nhóm lửa tình yêu, thi không buốt giá cô-liêu, vờn bay ngọn tóc pha tiêu, nắng nghiêng mái núi hanh chiều. Vàng thu héo-hắt thu phong, lời ai mưa lũ trút than hồng, mưa lũ trút than hồng, vừa rơi.
Tác giả: Trần Quan Long
Ngồi nhìn mưa bay bay, quạnh-hiu về giăng đầy, miên-man hồn úa gầy, mệt nhoài. Lạy trời đừng làm mưa bay. Giá buốt phương trời ấy, cho người sầu trong giây phút này. Đời mù rơi ban mai, lặng câm từ lưu-đày,
Tác giả: Trần Quan Long
Rồi một mai đưa tay lên thề, rồi một mai đưa tay lên thề rằng:. "Thề từ nay yêu quê-hương người, "Và quên hết cố-hương mà thôi.". Một cuộc đời đắng-cay. Một cuộc đời vong-quốc. Ôi! một lời thề. Ôi! Một lời thề.
Tác giả: Trần Quan Long
Tôi muốn được vào nghĩa-địa đêm nay, ngồi bên ngôi mộ nhỏ một người tôi yêu năm xưa, mơ về một thời hoa nắng vương môi, đường trần vui bước chung đôi, mà nay riêng em nơi khung trời tối. Tôi muốn lôi nàng dậy hôn vào.