Có lúc nào em nghe
Lá vàng buông tiếng thở
Rơi theo đời phù du
Ngày buồn nhìn tan vỡ
Thu nơi đây gợi nhớ
Trong anh mùa Thu nào
Bên em chiều lá đổ
Nhịp bước đời xôn xao
Mùa Đông cho lá chết
Lá khô lạnh bước đời
Mùa Thu làm lá rụng
Hoang phế cuộc tình tôi
Dòng sông ru con nước
Nước buồn đưa lá trôi
Lá xuôi nguồn trăm ngả
Anh xuôi đời bơ vơ
Có lúc nào em nghe
Chiều buồn buông tiếng thở
Nhìn bóng tối quay về
Ngõ sầu ôm thương nhớ
Yêu em yêu từ đó
Mắt biếc áo trinh nguyên
Em chê tình thơ dại
Anh xuôi đời lênh đênh.