Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Con đường buồn như buổi sáng. Áo em vàng thơm giọt nắng. Giữa mùa xanh ngát lá reo. Có còn chút gì lưu luyến. Con đường này của ngày xưa. Em ngồi trên hoang phế cũ. Anh chẳng còn vê bên em. Chỉ còn mình em đứng đó.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Em về gọi nhố xuân sang. Lung linh tia nắng nhạt vàng. Mây ngàn nhẹ trôi lãng đãng. Em buông tóc xõa buồn vương. Em về có lá hân hoan. Mong manh trong ánh nhẹ nhàng. Tiếng cười nhẹ vun chúm chím. Theo giòng tóc nhuộm.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Phía dưới hồn nước mắt. Có mảnh thề trăng khuyết. Phía dưới trũng hồn sâu. Có là trùng dương đau. (Bước chân cào giông bão. Lóang hoàng hôn chìm đắm. Dấu sóng cuộn trầm trầm. Cũng là mình yêu nhau. Cái môi em môi anh.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Nhớ nhau rụng hết lá vàng. Lạnh lùng sương trắng điểm hàng rêu xanh. Ai về nhớ quẩn nhớ quanh. Em về có nhớ tình anh dại khờ. Trời cao mây trắng vẩn vơ. Ngàn năm mây trắng bây giờ còn hay. Dù cho chiều ngả bóng dài.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Anh đi về phía cuối ngày. Nỗi buồn thổi tung cơn gió. Cánh chiều nằm lơi ráng đỏ. Lá vàng rơi giữa mùa say. Em đi về phía tương lai. Áo soan hồng hoa sen trắng. Giấc mơ ngày xuân quá vãng. Mắt nhìn đouổi lúc chia tay.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Yêu anh sầu nhớ mênh mang. Dòng đời chia rẽ bẽ bàng anh ơi. Bờ môi vắng bóng nụ cười. Mắt huyền u uẩn vì đời đau thương. Xa anh lòng mãi vấn vương. Em ôm nỗi nhớ niềm thương một mình. Hai mươi năm một cuộc tình. Dở.