Nhớ nhau rụng hết lá vàng
Lạnh lùng sương trắng điểm hàng rêu xanh
Ai về nhớ quẩn nhớ quanh
Em về có nhớ tình anh dại khờ
Trời cao mây trắng vẩn vơ
Ngàn năm mây trắng bây giờ còn hay
Dù cho chiều ngả bóng dài
Tình ta mãi sẽ chẳng nhạt phai bao giờ
Sông kia có biết ai chờ
Thuyền trôi thuở ấy dặm mơ nẻo về
Biệt nhau nắng xế bên tê
Người đi có nhớ cơn mê thủy triều
Gió ơi nâng cách buồm xiêu
Triền xuôi nước lỡ hắt hiu đợi nguồn