Về đây khi sương rơi, 
Nắng xuân tàn sau mái tranh 
Liễu buông cành im đứng 
Rũ bóng in trên mộ xanh. 
Đường về xa xa tắp 
Bóng người thôn nữ khăn hồng yếm tơ 
Bước chân đi vẫn còn quay gót 
Hé miệng cười theo. 
Chiều về xa hững hờ 
Màn đêm xóa mờ lòng ta buồn nhớ 
Đàn còn vang khúc nhạc 
Tình xưa với người cùng ta ước mơ. 
Ánh trăng soi bên thềm 
Mờ rồi lại khuất nhẹ như hình bóng 
Trống canh tàn đêm vắng 
Riêng một mình ta tựa đây đứng trông. 
Chiều tàn đêm buông xuống 
Tiếng chuông chùa vang não nùng 
Đâu tiếng Mẹ ru con 
Chìm lắng êm bên rèm thưa. 
Nhìn trời sao lấp lánh 
Nỗi sầu lai láng trong đêm giá lạnh 
Phím tơ loan khóc sầu đêm vắng 
Có một mình ta. 
Chiều về sương ướt lạnh 
Ngàn hoa né mình chìm sau cành lá 
Bên sông ai đứng chờ 
Thuyền qua bến rồi dừng đây có ta 
Nước sông xanh êm đềm 
Thuyền nhè nhẹ lướt chèo đưa làn sóng 
Khúc tương sầu lai láng 
Trên dòng sông ngát đượm bao sắc hương.