Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Bao trăng Cali sầu anh lẻ bóng, nhớ trăng đầy mộng mị dáng em, người xưa, Paris từ dạo trước, đã mấy trăng rồi chưa gặp lại nhau? Đếm bước thời gian như tiễn ai, đêm nay nhìn trăng treo đầu cành, tưởng trăng.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Hãy im lặng như đã từng im lặng. Em xa rồi cành nhớ bỗng đơm hoa. Xuân còn đó tình đã vàng mấy độ. Chờ mong gì năm tháng cũng phôi pha. Ta đi giữa phố phường sao rất lạ. Biết tìm đâu sương khói phía quê nhà. Trong.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Tình tan trong bọt nắng. Trôi vào đôi mắt trong. Êm êm giấc ngủ hồng. Bước chân em vào hạ. Hàng cây nghiêng bóng lả. Em ngồi vuốt cỏ xanh. Mây trắng vờn bay quanh. Lung linh chùm hoa nắng. Tôi ngồi bên đồi thơ.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Em về chốn ấy nắng hay mưa , có tiếc màu hoa giữa độ mùa ? Cánh kiến chở buồn pha sắc phượng. Tô dày thêm mãi khối sầu xưa . Em về miền gió cát xa xôi. Nă'ng nứt chân chim khắp nẻo đồi . Em nhé như~ng ngày yêu.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Đợi em về, nắng chiều rơi cuối lối. Bước chân mềm, gót nhẹ rộn lòng anh. Mây ngừng bay, chim quên hót trên cành. Cơn gió thoảng cùng cỏ dại đùa vui. Đợi em về, mưa buồn hôn lên tóc. Lên môi mềm, anh chìm đắm, mắt nai.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Vùng hoang dại sông muộn phiền chảy siết. Đêm giã từ đau ngấn lệ chia ly. Đôi mắt đọng gương hồ thu diễm tuyệt. Em giăng sầu vướng mắc bước người đi. Sông dĩ vãng thuyền quê hương diệu vợi. Lóng lánh ước mơ mộng mị.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Chờ anh với về đan trời hạnh phúc. Trái ngọn cỏ mềm cho lối em sang. Khuôn đài cát lời thơ anh bay nhảy. Em ngọt ngào với nắng vẫn trên cao. Chờ anh với đau sân vàng ngọn cỏ. Mây trời xanh màu em đến với anh. Để anh.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Tình yêu mở cửa trong tim. Hân hoan chào em nắng mới. Hoàng hôn nào xa vời vợi. Hoa xuân nở rộ bên thềm. Em mang tấm lòng mùa hạ. Lửa ấm bập bùng trên môi. Thu vàng dường như cũng lạ. Sương khuya đã bỏ đi rồi.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Em hãy thắp lên ngọn lửa đêm. Cho hồng tháng chạp. Trắng cả một trời. Tuyết trắng mênh mông. Mùa Đông của em. Là những tàng cây trơ nhánh. Tiếc mãi một thời xanh lá trên cao. Cánh rừng xưa đã già nua cằn cỗi. Trăng.
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Bài thơ này tôi không gửi cho ai. Trong biệt ly bóng người xa xôi lắm. Như áng mây cuối trời xa vạn dặm. Hương phấn xưa bay theo gió trăm miền. Nơi tôi về chiều lất phất mưa bay. Mưa trăm ngả mang theo lời gió gọi.