Không còn nữa ngày thêu nắng muôn màu
Còn đâu nữa tình xanh và tay ấm
Mưa tựa giấc mơ về trên gối hát ca vu vơ
Thế thôi nhưng khi tỉnh giấc em buồn mãi
(*) Vì trong cơn mưa xưa em xa tình
Vì mưa rơi xôn xao tan giấc yên bình
Mưa về mưa ướt mềm hết môi xinh
Và vì tình anh cho em như mưa mùa
Để tim em yếu đau cho mưa lùa
Bấy nhiêu mưa mà trút hết mong chờ
Mưa quạnh hiu về trên phố tiêu điều
Lòng em đã lạnh băng từ lâu lắm
Anh là bão giông vào cuộc vui phút giây hư không
Tóc em phai mau cùng giấc mơ buồn bã
(*) Rồi cơn mưa đêm nay anh phương nào
Một mai đi qua nhau quên hết câu chào
Thôi thì xem như tình chết trong mưa
Và cuộc đời em trôi nhanh theo mưa nguồn
Một trăm năm vắng anh thôi không buồn
Trái tim em giờ hóa đá lăn dài
(Mấy cơn mơ rồi cũng hết buồn vui)