Sao tôi quên khung trời mùa Hạ
đến vùng quê rợp bóng cây xanh.
Anh quen em, em gái Bình Dương
áo bà ba nghiêng nghiêng nón lá.
Tóc xõa vai mềm tha thướt lưng thon.
Dưới vườn cây xanh tươi bóng mát,
Anh ngẩn ngơ nhìn theo chiếc áo bà ba.
Dưới bóng mát quê hương, ve ngân nga rộn rã.
Em bảo tôi rằng: Đường về nhà em
vườn trái cây đưa hương thơm.
Hái trái chín quê hương, em trao anh một nửa
Hương vị ngọt ngào, ngọt ngào tình quê
đây em gái Bình Dương.
Anh đưa em qua vùng hò hẹn
chiếc xuồng con gợn sóng lao xao.
Thương quê em thương những dòng sông,
có sầu riêng hương thơm mái tóc.
Tố nữ ngọt ngào môi thắm duyên quê.
Chiếc thuyền anh trôi trong ánh mắt,
đôi mắt mơ huyền đây em gái Bình Dương.
Một lần về thăm sao nghe như vấn vương.
Người đẹp Bình Dương, sao nghe như nhớ thương!
Ôi! Người đẹp Bình Dương.