Ta cố tìm quên nhưng sao lại nhớ
Ta không muốn nhớ nhưng chẳng thể quên
Ôi nhớ sao là nhớ!
Những lúc chung vui hay lúc giận hờn
Khi như chim hót, khi em chẳng hở môi
Nhớ quá em ơi mùi da thịt
Thân xác phơi trần quyện vào nhau
Thân em mướt mỏng mềm như lụa
quấn chặt thân anh chẳng muốn rời
Không biết giờ này em có nhớ anh?
Hay đã quên rồi chẳng còn nhớ chi
Anh nhớ thật nhiều bờ môi em gọi mời
Mắt em chan chứa tình dạt dào
Ôi nỗi nhớ sao da diết
Giấc ngủ chập chờn chẳng yên
Ta biết rồi đây ta cũng sẽ quên
Quên đi nỗi nhớ, nhớ hoài chẳng quên!
Phan Đình Tùng