Quá khứ đã chẳng còn
Tương lai thì chưa tới
Kẻ thức giả sống an trú vững chãi
và thảnh thơi trong giây phút hiện tại...
(Kinh Người Biết Sống Một Mình - Nhất Hạnh dịch)
Người về phương ngoại phương
Sông xa cần chi thuyền
Miệng cười ngoan đầu non
Hoa bay lạc nỗi niềm...
Người về quên ngày qua
Người về quên ngày mai...
Người về không chờ ai
Tơ sương sạch dấu hài
Một mình chia niềm vui
Thênh thang cùng núi đồi
Người về thôi chờ mong
Ngồi lại bên dòng sông...
Ngày nào sông một lòng xanh
Hoa trôi trôi đầu ghềnh
Ngày về sông vẫn còn xanh
Trôi kia hình huyn hình.
Bầu trời chim đã bỏ đi
Chim ơi lưu dấu gì
Lững lờ mây trắng từ khi
Vô tâm theo người về..