Sao nỡ đành, nỡ đành phụ nhau
Đem chôn vùi mối duyên ban đầu cho vấn vương sầu
Từ xưa chuyện tình nào, chẳng để buồn về sau
ngăn cách gieo oán sầu.
Ôi lẽ thường thế sự đổi thay
Không thức lâu biết đâu đêm dài, ai có đoái hoài
Chỉ một mình mình hay, đoạn trường là từ đây
hoa bướm tan tác bay.
Đêm nay trăng tà,
tàn giấc mơ hoa, bẽ bàng phận ta.
Có ước mong chi,
chỉ cố quên đi, vì lỡ xuân thì.
Yêu nghĩa là ảo mộng mà thôi!
Ai biết yêu đã yêu trọn đời? Khi đã yêu rồi
Mà sầu sầu nào vơi, vì người phụ tình tôi,
duyên kiếp ta thế thôi.