Đêm nghe bài vọng cổ
Ai đàn dây Long Xuyên
Mưa tuôn ngoài cửa sổ
Sao động nỗi niềm riêng
Khơi dậy mối tình hoài hương.
Điệu đàn buồn dòng sông dòng suối
có lũy tre còn thương bụi chuối ở sau hè
Bụi tre đầu ngõ để em chờ, mẹ về chợ trưa
Đàn như dòng thác nối thảo nguyên.
Đàn như giọt nắng rớt bên thềm
Đàn gieo giọt đắng buổi đêm
lụn canh tàn đợi nhau.
Dòng sông nào, một bờ đất lỡ
còn một bên lỡ dở... sông bồi.
Miền quê yêu dấu hỡi ơi
đêm nay nghe tiếng đàn buồn
bất chợt ký ức hiện về.
Miền quê yêu dấu cuối trời xa
Có tình yêu rặng tre bờ đê trong lòng ta.
Cớ sao mà lệ trào khi chợt nhớ
Nắng vui ngày trên dòng sông Hậu Giang.
Bỗng chiếc xuồng em chèo khoan thai điệu múa.
Biết em về nơi nào, chèo mau đi kẻo tối.
Có một người trễ phà đau cuộc tình lỡ
Trú mưa chờ đợi phà thương bài vọng cổ.
Lời nhạc sĩ:
Có lẽ đến cuối đời tôi vẫn là một gã đãng trí
bị cảnh sông nước làm cho ngơ ngẩn.
Còn nhớ một buổi chiều
cách đây gần ba năm trên dòng Hậu Giang
tôi đã lặng người vì cảnh hoàng hôn:
mặt trời đỏ, chiếc xuồng nhỏ
một cô gái nhỏ chèo ngược sáng.
Vì mê cảnh mà lỡ mất chuyến phà
Rồi lúc nhá nhem tối
lại nghe thấy tiếng đàn vọng cổ.
Tìm tới nghe thì ra là người đàn bà mù
Tôi nghe xốn xang trong lòng
và cũng vì ngồi nghe mà lỡ mất cuộc hẹn
Tôi đã ghi lại chân thành cảm giác của mình
trong Đêm nghe vọng cổ với lời ca:
Biết em về nơi nào, chèo mau đi kẻo tối
Có một người trễ phà. Đau cuộc tình lỡ.
Thương bài vọng cổ….
Trong buổi chạng vạng
tiếng đàn nghe sao thê thiết.
Cái thê thiết ấy được diễn tả bằng đàn kìm
và đàn guitar qua giọng ca Hương Lan.