Từ lâu lắm không về thăm Đà Lạt
Rừng Lâm Viên có gió lộng mưa buồn
Đường quanh co ôm đồi thông xanh ngát
Mù sương dâng nhè nhẹ cuối trời thu
Còn đâu nửa đêm vàng trăng Đà Lạt
Ngồi bên nhau lắng tiếng nhạc suối reo
Còn đâu em bao chiều giăng mây tím
Mình ngắm nhau rồi thấy thương nhiều thêm
Bây giờ Đà Lạt thương đau phủ kín vai gầy
Bây giờ Đà Lạt em tôi ngồi đếm từng ngày
Bây giờ ai đó đứng khóc nhìn gió mưa bay, mưa bay
Người em gái âm thầm sống lạnh lùng
Thời gian ơi nước mắt đầy áo em
Tình cô đơn như rừng thông heo hút
Gặm nhắm nỗi buồn xót xa từng đêm