Ngày ấy, tôi ra đi, em ở lại 
Loạn ly đã xô đời màu tê tái 
Giờ phút, chia tay nhau, không kịp nói 
Súng vang thay lời, mắt yêu lưng trời, hỏa châu soi 
Rời gót, tôi ra đi theo con tàu 
Đại dương đã chôn vùi ngàn yêu dấu 
Cuộc sống như mây trôi không định hướng 
Nhớ quê hương mình, nhớ thương người tình bỏ lại sau lưng 
Một ánh nắng, một cánh gió 
Một bông lan, một chút hương trên cành 
Cũng đem đến bao kỷ niệm 
Cũng chua chát cho hồn mình 
Cũng thêm thắt cho đầy hành trang viễn xứ 
Một suối tóc, một khóe mắt 
Một dáng dấp, một nét môi xa lạ 
Cũng đem đến bao kỷ niệm 
Cũng chua chát cho hồn mình 
Cũng đưa dắt ta về dĩ vãng thần tiên 
Từ đó tôi lang thang trên tuổi đời 
Khổ đau biến tim này thành sỏi đá 
Từ đó em bơ vơ trọng lạnh vắng 
Hỡi em âu sầu, biết bao giờ mình nhìn thấy nhau