Tình khúc ấy bao lần em hát,
mùa hạ xa mưa nắng cũng xa rồi.
Lối em về không còn bay hoa trắng.
Dấu yêu xưa ngủ quên bên trời,
chiều nay lời ca về đánh thức.
Kỷ niệm nào tê buốt trong tôi.
Chiều mưa qua em hát cho ai,
vũng nước soi xanh trời một thuở.
Anh trong mong vườn hồng chín đóa.
Dâng cho người thao thức thương yêu.
Áo xưa bay nắng trắng loang chiều
chiều ngủ quên trong bài hát cũ.
Anh nhặt cơn mưa trên vùng ký ức.
Nhặt phiến môi buồn giữa cỏ hoang sơ.
Tuổi nào qua cùng bóng mây xưa,
tình yêu đầu đời vụng dại...
Và tình khúc ấy còn ở lại cho ngày
sau xa vắng trong nhau.
Mùa hạ qua rồi, thu tím, đông sầu.
Đêm vụng vỡ giữa cơn mưa trời xa nhớ.
Điệu slow xa xưa,
em ở đâu hát gọi khúc tình đầu.
Một thuở nào thành mãi mãi xưa sau...