Tác giả: Duyên Anh
Lòng đã vắng từ khi xa địa đàng. Hồn đã úa từ khi thu chưa vàng. Ly rượu đầy tràn ngoài chân mây. Khói thuốc bay tưởng như mộng cháy. Và rét mướt buồn tênh hơn ngục tù. Và thế giới bọc vây trong sương mù. Huyệt mộ.