Người dưng … người dưng ơi!
Em hờn – đêm chơi vơi
gọi ngày - nắng không tới
gọi tình – tiếng buồn rơi
Người dưng .. người dưng hỡi
nhé Em, thôi hờn tủi
vần ngữ thôi rã rời
chúng kết lời thơ vui
Này, Nhỏ .. người dưng ôi
đã thấm vào hồn tôi
giọng dịu êm Em nói
tiếng cười ngọt bờ môi
Bao giờ thôi xa lạ
bao giờ tình nở hoa
bao giờ em sẽ là
người dưng của ... riêng ta !?