Ta nợ đời một tấm lòng phai
Ta nợ ban mai một chút gió êm
Ta nợ em một lời chưa nói
Ta nợ quê hương một tiếng thở dài
Ta nợ mẹ hiền áo rách mòn vai
Ta nợ tương lai một chút hờ hững
Ta nợ đêm một lời kinh xám hối
Ta nợ thiên thu giọt lệ ngắn dài.
Ta nợ chiều một cánh diều vi vút
Ta nợ em ánh mắt yêu thương
Chiếc lá rơi nghiêng lòng người sương khói
Rồi thiên thu cũng xuống trên thân này.
Ta nợ người một lời chua chat
Ta nợ quê ta một nhánh sông dài
Ta nợ cơn mưa một chiều giăng lối
Ta nợ yêu thương một chiếc môi mềm
Ta nợ dòng sông một chuyến đò ngang
Ta nợ trăm năm dệt một tấm lòng
Ta nợ tình người nụ cười héo hắt
Ta nợ đêm trăng một tiếng chuông.