Rồi đêm xuống từng đêm vắng im nghe rã rời
Và anh đã lạc trong phố vui quên đường về
Rồi mưa đêm rơi não nề, tiếng mưa lạnh lùng một mình
Rồi mưa rơi, rơi xuống đời, bóng anh mịt mờ trong đêm
Và em ngồi nhớ mong anh
Nói:
Anh yêu, hình như ngoài trời đang mưa
Mưa cho em càng nhớ anh hơn
Nhớ đến bất tận rối bời
Có còn nỗi đau nào hơn thế không hở anh?
Giọt nước mắt từ lâu đã khô trên mắt người
Và anh đã tựa như khói sương tan vào đời
Một mình em ôm khóc cười, đã qua một thời nhạt nhòa
Ngồi quanh đây ôm kỷ niệm dối gian ngày nào anh trao
Và em còn mãi ngây thơ
Nói:
Em muốn mỗi ngày mỗi viết cho anh
Thật thèm có anh bây giờ
Em tự hỏi với chính mình
Bao giờ ta mới gặp lại nhau
Tại sao lại phải mất nhau phải không anh?
Người ra đi không giã từ, phố xưa ngại ngùng một mình
Còn mưa chi chung lối về bỗng đêm thì thầm tương tư
Và em ngồi nhớ bâng khuâng
Rồi đêm đến tìm trong khói cay men rượu nồng
Mặn môi đắng người xưa viết tên trên thiệp hồng
Này anh yêu sao nỡ đành bỏ em một mình lạnh lùng
Ngồi nơi đây ôm kỷ niệm nét thư nhạt nhoà mong manh
Và em còn mãi cô đơn
Người ra đi không giã từ, bỏ em một mình lạnh lùng
Ngồi nơi đây ôm kỷ niệm nỗi đau nghìn đời không phai
Và em còn mãi cô đơn
Nói:
Thôi đêm đã khuya
Thân xác em cũng đã mỏi mòn lắm rồi
Chia tay anh, chia tay mãi mãi
Và em vẫn còn đó nỗi cô đơn